Ngọc Hạnh mến! – Ngô Thị Thanh Thanh (A07-25)

Một lần nữa mùa hè lại đến và có lẽ không ai trong chúng ta lại không cảm thấy vân vương vì đây là mùa hè cuối cùng của đời học sinh. Hạnh biết “hôn”, mấy năm học trước, cứ mỗi lần tới mùa hè ai thấy buồn thì buồn còn Thanh chẳng thấy buồn tí nào mà ngược lại còn cảm thấy vui trong bụng nữa là khác (nhưng hỏng dám nói ra, sợ là người ta đang buồn, mình “la” vui, người ta lại đánh cho một trận thì khổ, nên cứ “giả đò” là buồn). Vậy mà lần này Thanh lại thấy tiếc, tiếc và thấy như là mình sắp mất cái gì đó thật quý và lớn lao. Có lẽ vì hè này không phải là một kỳ nghỉ xả hơi, một kỳ vui chơi để rồi sau ba tháng lại gặp nhau, lại tiếp tục học, mà là kỳ nghỉ mát dài hạn vì lý do “thất nghiệp”.

Nhưng theo Thanh thì cũng không nên “u sầu” nhiều mà nên cố gắng hướng đến một tương lai tốt đẹp cho mình. Một nhà văn có viết “ Dù sao, nhà trường chỉ là một cái bến bình yên chuẩn bị cho những con người vượt biển. Ở đó con người chưa bao giờ sống hết mình. Con người chỉ biểu hiện mình rõ nét nhất khi họ đã thực sự bước vào đời vật lộn với sóng gió. Người học sinh chỉ là cây trong vườn ươm. Người ta không ai mãi mãi cứ là học sinh. Vì nếu chỉ như vậy, sự học tập đối với mỗi người sẽ trở nên vô ích…” Thanh rất thích đoạn này và có lẽ vì điều đó mà Thanh cảm thấy đỡ buồn hơn. Thanh nghĩ nếu tụi mình cứ học mãi thì có lẽ sẽ khó nhận ra sự quý báu của tuổi học sinh. Bây giờ khi chỉ còn được vài tháng cuối cùng của đời học sinh mà lại là những tháng quyết định cho cả quãng thời gian dài đi học, Thanh mong rằng Hạnh sẽ vượt lên nỗi buồn này để có thể đạt được những kết quả tốt đẹp trong các kỳ thi sắp tới. Thanh nghĩ rằng với tính cách hồn nhiên, yêu đời và với nụ cười luôn ở trên môi, Hạnh sẽ luôn thành công trong cuộc sống.

Thân

Ngô Thị Thanh Thanh

HẠ ƠI!

Cô học trò mắt nâu
Ngậm chùm hoa phượng đỏ
Hình như cô rưng sầu
Sắp bãi trường rồi đó

Cô học trò mắt nâu
Lưu bút còn dang dỡ
Nhặt chi xác ve sầu
Phượng vẫn âm thầm nở

Cô học trò áo trắng
Thở dài như khúc ngâm
Của một mùa đọng nắng
Tưởng mùa dài trăm năm

TUỔI HỌC TRÒ XANH NHƯ MÀU LÁ

Rồi cũng như là những phiến mây
Nỗi buồn đan bóng hai hàng cây
Con đường lá đổ đầy hoa nắng
Em giữ được gì trong đôi tay

Em giữ trong tay một chút lá rơi
Nghe buồn theo chiếc lá đơn côi
Màu xanh của lá như màu mắt
Như tuổi học trò mộng đầy vơi

Nhưng rồi lá khẽ gió cuốn bay
Ngẫn ngơ nghe lá vuột tầm tay
Lá sẽ trả về cho kỉ niệm
Màu sương vương mắt nghe cay cay

Nắng ấm cho em thất một trời
Màu xanh của lá phải mưa rơi
Tuổi học trò xanh như màu lá
Lá buồn lá khóc hay mưa rơi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.