Hạnh mến!
Thiệt tình là Minh vô cùng xúc động khi nhận được quyển lưu bút xinh đẹp, mới tinh này. Thời gian quả thật nhanh quá phải không cô lớp trưởng của tôi? Đối với Minh thời gian trôi nhanh theo qui luật của lẽ sống, chứ còn kỉ niệm thì lúc nào cũng còn đọng lại trong kí ức mặc dù nó đã trở về quá khứ nhưng không thể nào quên nó được.
Hạnh còn nhớ không, cách đây ba năm chúng mình còn học cùng 1 trường 1 lớp, chỉ khác có chổ ngồi, nhưng hề bao giờ có chuyện gì buồn mà chỉ có chuyện tức cười thôi! Câu chuyện này Minh sẽ kể cho Hạnh nghe ngay bây giờ đây. Tuy không hấp dẫn nhưng nó thật để cho chúng ta đáng nhớ và mỗi lần nhớ là mỗi lần buồn cười. Hạnh biết đó cuối mỗi học kỳ, thì ai sẽ nhận nhiệm vụ đi làm điểm tổng kết. Chẳng ai xa lạ lắm phải không Hạnh? Mà chính là cô lớp trưởng nhẹ cân và 1 chàng trai lớp phó học tập đầy có vẻ nhút nhác như thỏ đế. Thật buồn cười khi chàng ngốc chở cô lớp trưởng nhẹ cân đi trên cùng một chiếc xe đạp cộc cạch, phụ tùng hình như toàn bộ hàng ngoại mà ở Vietnam sản xuất. Đau khổ hơn hết là lúc bánh xe sau mềm, yên sau không niệm và khi thắng gấp chàng phải nhảy xuống trước thắng chân, còn nàng ngồi sau không biết phải làm gì ngoài những hành động tay giữ thật chắc vào xe, miệng thì la còn tim hình như muốn bay ra ngoài. Thật tội nghiệp cho cô lớp trưởng lúc đó không biết đi xe đạp mà lại kén người chở, mỗi lần đi đâu chỉ có chàng lớp phó đưa đi và đưa về.
Hạnh còn nhớ không một buổi chiều mưa bay bay chúng mình đi đến nhà thầy Thanh để làm điểm, được thầy mời ăn mít nhưng cả hai lúc đó đều sợ hay mắc cỡ gì đó không biết nữa, không ăn miếng nào, miệng thì nghe nói dạ còn tay thì không dám. Nhưng sau đó, thầy đi thì không biết chuyện gì đã xảy ra và sau khi thầy quay trở lại thì trên dĩa không còn 1 miếng nào cả để mời lại thầy, Hạnh thử nghĩ…? Trước khi ra về thầy tặng mỗi người mỗi người một quyển sách làm kỉ niệm, không biết Hạnh còn giữ không nhỉ? Riêng Mình đã mất và mất đi tự bao giờ cũng không biết nữa, Minh thật vô ý quá phải không Hạnh? Quả nhiên xui cho cả 2 kẻ học trò còn thơ dại, khi trở về đến nhà mỗi người đều phải nghe một vở cải lương, mà cả 2 đều chẳng hề mong muốn với tựa ” ĐI ĐÂU KHÔNG NÓI ĐỂ…PHẢI ĐI TÌM” .Tuy nhiên, bây giờ không học chung nữa nhưng câu chuyện này chắc có lẽ nó sẽ theo mình mãi trong quãng đường bước vào một tương lai đang mở rộng cửa hân hoan chào đón chúng ta và bắt buộc chúng ta phải chọn tương lai cho bản thân mình đó cô lớp trưởng nhẹ cân như ” quả mít ú” của tôi, mà hôm nay đã thay đổi hẳn đi và không biết đã tự hòa lẫn mình trong cách mới này tự bao giờ: một cô nữ sinh đáng mến, thơ ngây và …!
Đáng lẽ ra Minh đã quên chuyện này đã lâu rồi nhưng không hiểu sao nó cứ như quanh quẩn đâu đây, không thể như cơn gió bay phất qua được Hạnh à! Nhân dịp hôm nay luôn tiện viết lưu bút, Minh xin để lại trong quyển lưu bút này một cái gì đó cho vui vui tay hay tức cười cho nó có cảm hứng khơi dậy những kỉ niệm cũ buồn hay vui, mang trong nỗi lòng riêng tư của từng người.
Mặc dù, chưa bao giờ chúng mình đi đâu chơi xa xôi, mà chỉ đi làm nhiệm vụ không công nhưng không ngờ hôm nay việc tưởng như quên mà lại mang một kỉ niệm theo mãi chúng ta mà bất chấp cả thời gian. Thôi dù sao đi nữa đôi bạn chúng ta không còn học chung nhưng còn nhớ vậy là quí báu quá lắm rồi phải không cô lớp trưởng của tôi? Và cuối cùng mình cũng xin chúc cho Hạnh đạt những kết quả tốt đẹp nhất ở trong những thời gian còn lại cắp sách đến mái trường cấp 3 này.
Thân nhiều
Nguyễn Đức Minh
Văn chương chữ nghĩa của mình tuy không trôi chảy, hay ho lắm mong Hạnh và các bạn nào có thưởng thức xin thông cảm cho mình nhé! (Thời gian 21h18′ ngày 04/02/1994 tức tối 24/12AL)
PHƯỢNG HỒNG
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu.Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18, thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu. Mối tình đầu của tôi là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,là áo ai bay trắng cả giấc mơ, là bài thơ còn hoài trong vở, giữa giờ chơi mang đến lại mang về.
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ, mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây, và mùa sau biết có còn gặp lại. Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Mối tình đầu của tôi nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại nắng ngập đường một vạt tóc nào xa.
Thanks for every other informative website. The place else could I get that kind of info written in such an ideal
manner? I’ve a mission that I am just now working on, and I’ve been at the look out for such information.
Second time I found your internet site on Google. Great stuff.
Thank you very much
Good luck to you!
Kind regards,
Do Ngoc Hanh
Hey there! I’m at work browsing your blog from my new apple iphone!
Just wanted to say I love reading through your blog and look forward to all your posts!
Carry on the great work!
Good day! Would you mind if I share your blog with my facebook group?
There’s a lot of folks that I think would really enjoy your content.
Please let me know. Many thanks
Hey I am so excited I found your weblog, I really found you by accident,
while I was browsing on Aol for something else, Anyways I am here now and would
just like to say thank you for a remarkable post
and a all round thrilling blog (I also love the theme/design), I
don’t have time to read it all at the minute but I have saved it and also added in your RSS feeds,
so when I have time I will be back to read a
lot more, Please do keep up the fantastic work.
Ask close friends for recommendations. Better yet, think
about asking their youngsters!
Also visit my web site :: http://forpeople.ro/?option=com_k2&view=itemlist&task=user&id=208406
Making everyone happy, set up a caution system that offers your child adequate time to
complete before someone else obtains a turn.
Stop by my webpage; http://ledssd.kangwon.ac.kr/?document_srl=955000
One of the best points that you can do to optimize your total encounter during video game play is
to turn off the lights.
Feel free to surf to my blog post galeriamiluna.com.ve
Hello! This post couldn’t be written any better!
Reading this post reminds me of my previous room mate! He always kept chatting about
this. I will forward this post to him. Fairly certain he will have a good
read. Many thanks for sharing!
Thanks for your support
Happiness to you!
Kind regards,
Do Ngoc Hanh