Đã bao lần ta ngồi ở nơi này
Nhắm mắt lại cho lùi vào dĩ vãng
Đã bao lần ta mù rồi lại thấy
Biển mênh mông hay sa mạc hoang tàn
Anh biết không những đêm dài lạnh giá
Buồn bao giờ lại chọt thấy vui hơn
Trong cơn say ngỡ mình là tất cả
Bỗng điên khùng trong ánh mắt héo hon
Giờ nơi đây sương rơi mờ lối cũ
Gió qua nhanh mây lặng lẽ đi về
Ta gục đầu đem tâm tư hờn giỗi
Không gian này sao dài quá lê thê.
Năm 1991
Đỗ Ngọc Hạnh
Trích tập thơ MỘT THƯỞ -NXB Văn Nghệ 2009