Ngày xưa, giữa một cánh rừng xanh tươi, có một viên đá nhỏ nằm cạnh gốc cây cổ thụ. Viên đá đã ở đó từ bao đời, chứng kiến từng mùa mưa nắng, từng cơn gió thổi qua. Còn gốc cây, dù đã già nua với lớp vỏ sần sùi, vẫn đứng vững vàng, xòe tán lá che bóng mát cho cả khu rừng. Viên đá thường hay nhìn lên gốc cây và thầm ao ước. “Giá mà mình cũng có thể vươn cao như gốc cây, có thể ngắm nhìn toàn cảnh khu rừng và tỏa bóng mát như vậy!” Viên đá cảm thấy buồn vì nghĩ rằng mình thật nhỏ bé, chẳng có giá trị gì. Một ngày nọ, một cơn mưa lớn ập đến, nước chảy xiết khiến nhiều cây cối đổ ngã, nhưng gốc cây cổ thụ vẫn đứng vững. Khi cơn mưa dứt, viên đá tò mò hỏi: “Tại sao bạn có thể đứng vững như vậy dù mưa gió dữ dội thế?” Gốc cây mỉm cười, đáp: “Là nhờ vào bạn đó, viên đá nhỏ à. Bạn và những viên đá khác ở dưới gốc đã tạo nên nền đất vững chắc, giúp tôi bám rễ sâu và không bị lung lay. Bạn có thể thấy mình nhỏ bé, nhưng chính bạn là một phần không thể thiếu trong sự bền vững của tôi.” Viên đá ngỡ ngàng khi nhận ra rằng, dù không cao lớn và tỏa bóng mát, nó vẫn có giá trị của riêng mình. Nó không còn cảm thấy tự ti nữa mà cảm nhận được niềm vui từ việc lặng lẽ đóng góp cho cuộc sống của gốc cây và cả khu rừng. Từ đó, viên đá yên tâm nằm lại bên gốc cây, biết rằng sự tồn tại của nó có ý nghĩa. Nó hiểu rằng mỗi sinh vật trong cuộc đời đều có vai trò riêng, và không nhất thiết phải vươn cao mới có giá trị. Giá trị thật sự đôi khi nằm ở những điều thầm lặng, như việc góp phần làm cho người khác trở nên vững chãi và mạnh mẽ hơn.