Mười bốn, tháng mười, một chín bảy tư,
Ta chào đời mang tiếng khóc oa oa,
Hạnh phúc, khổ đau, lắng đọng kiếp người,
Lối gian trần ôi vọng mãi ai ca?
Bọc hồng phủ kín thân ta nhỏ bé,
Giữa gió ngàn ta một nỗi nơi xa,
Cuộc đời này nghĩa lý gì có hé,
Chẳng nghĩa gì nhưng ai cũng thiết tha.
Ta dang tay biết có mình may mắn ?
Bước đường đầu đã lắm ngã cheo leo.
Đường khối ụ ta phải là hoa thắm!
Hạnh phúc nơi nào ánh mắt trong veo?!
14-10-1991
Đỗ Ngọc Hạnh
Trích tập thơ MỘT THƯỞ -NXB Văn Nghệ 2009