Đã mấy lần xuân cứ ngỡ thu
Đem hoa vội vứt dưới trăng lu
Để rồi nức nở vàng theo lá
Ngậm ưu phiền của nỗi riêng tư.
Mùa thu ơi hỡi mùa thu ơi
Ta sợ từng ngày của lá rơi
Ai ơi nhặt giúp hàng cây đổ
Đây sắc lá vàng buồn nắng phơi.
Xuân ơi xuân hỡi xuân nghe chăng
Ta kêu rát cổ cớ sao ngăn
Đêm đêm mắt buốt hàng châu nặng
Bỏ gối nhìn ra xuân có giăng?
Giờ đây còn lại chì mình ta
Với khúc nhạc đâu thoảng thoảng xa
Mọi vật-Xuân?-Thu?-Đông?-Hạ nhỉ?
Tròn to đôi mắt ngỡ không ra?
10-1992
Đỗ Ngọc Hạnh
Trích tập thơ MỘT THƯỞ -NXB Văn Nghệ 2009
Its like you read my mind! You appear to know a lot about this, like you wrote the book in it or
something. I think that you could do with a few pics to drive the
message home a bit, but other than that, this is magnificent blog.
A great read. I will certainly be back.