Hạ 94 – Sẫm Minh Hạnh (A07-03)

Nhìn những xác phượng rơi và đâu đây văng vẳng tiếng ve sầu nức nở báo hiệu một niên học sắp kết thúc, lòng Hạnh lại nao lên nỗi buồn nuối tiếc.

Có lẽ nào đây là mùa hè- cuối cùng của chúng ta. Hạnh ngỡ ngàng không tin đó là sự thật. Dù thế nào đi nữa, chúng ta không ai có thể sống mãi với tuổi học trò, tuổi đẹp nhất của đời người. Bởi ở đó ta sống hồn nhiên bên cạnh bạn bè, sách vở, ta chưa biết mộng mơ, nghĩ ngợi bao giờ. Thế mà giờ đây lưu bút đã trao tay, để sau này ta tìm lại một thời như thế (một thời đã qua) trong dòng chữ ghi lại dấu ấn một thời đã qua.

Kể cũng nhanh thật , thời gian 3 năm thấm thoát đã trôi qua, Hạnh còn nhớ 3 năm về trước Hạnh bước vào lớp 10A7 trong sự ngỡ ngàng xa lạ và Hạnh đã làm quen với một “cô bé” cùng tên, khi cười có chiếc răng khểnh trông thật là duyên… Hình ảnh đầu tiên ấy đã đi theo Hạnh trong suốt 3 năm trời và nó sẽ đi theo mãi…

Ba năm chúng ta đã có với nhau biết bao kỉ niệm vui buồn thật khó quên, Hạnh muốn nói thật nhiều với bạn, muốn tâm sự nỗi niềm nhưng cứ càng nghĩ Hạnh lại càng không biết viết gì . Trong Hạnh cứ vương vấn một cái gì đó, kì lạ lắm, Ngọc Hạnh hãy thông cảm cho mình nha!

Chúc Hạnh thành công trên đường đời và luôn giữ mãi nét hồn nhiên trẻ trung cũa thời học sinh.

Thân,

SẪM MINH HẠNH

Những đường biểu diễn sao rắc rối

Thôi cố học đi để vào đời

Cuộc đời ở ngoài thì vẫn thế

Vẫn nhiều rắc rối lắm lôi thôi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.