Thời gian cứ đi qua, đi qua, đi qua…những tán phượng chờ một cơn mưa cho nở bừng lên khung trời kỉ niệm đỏ. Có một giọt sương long lanh màu mực tím. Ai nhặt sương đem ép cả vào thơ.
Mở bài…ủa quên, kỳ này cô bắt làm nhiều bài kiểm tra quá nên xin lỗi nhé Rớt Ngọc Hạnh. Hạnh ơi, Hạnh à, Hạnh ăn…Thế là đã đến ngày thi tốt nghiệp
Ai da! Có mấy trang thì làm sao mà viết đây? Làm gì mà tiết kiệm quá vậy hả? Dung thử rồi, ghi cái tựa cũng hết nữa trang đó, còn có chút xíu giấy thì lưu cái gì đây
Thời gian đã trôi đi, và có lẽ không bất cứ ai có thể níu kéo huống chi là làm cho nó quay ngược trở lại được .Thời gian êm đềm, nhẹ nhàng trôi qua thật hiền hòa dễ chịu phải không Hạnh